Thương Ngư
Tác giả: Tân Di Ổ
Diễn đọc: Ami Nina
Nguồn: 2vBlog
“Đại âm hy thanh, đại tượng vô hình. Câu này phải xuất phát từ ‘Đạo Đức Kinh’ của Lão Tử không nhỉ.” Lần đầu gặp gỡ, anh đã rất tự nhiên mà nói như thế.
Khi ấy Hy Âm ngẩn người.
Có ai ngờ rằng điển cố của một tên gọi, lại là khởi đầu cho câu chuyện tài tử giai nhân trong môi trường đại học.
Ký ức quá nhiều, đương nhiên không chỉ có thế.
Còn nhớ hình ảnh của chiếc bóng nương tựa vào nhau bên thành hồ, chiếc cằm của anh xát qua mái tóc của cô, đó là lời thỏ thẻ yêu thương nhất của đôi tình nhân: “Hy Âm, em có một cái tên rất hay. Ai cũng bảo vạn vật trên thế gian hễ đi đến cực điểm thì sẽ trở nên mơ hồ khó để nắm giữ, vô hình vượt hơn hữu hình, câu nói này không phải là vô lý. Cũng giống như anh vậy, sau khi gặp được em, anh mới biết khi người xinh đẹp nhất ngồi bên cạnh anh, não của anh trái lại trở nên trống rỗng, tìm không ra một từ ngữ thích hợp để biểu đạt.”
Hy Âm mỉm cười, nhắm mắt tựa như đã say.
Đây là giây phút mà cô muốn ghi nhớ nhất. Song, ký ức quá đẹp, trái lại sẽ trở nên mơ hồ như hư ảo, rất nhiều chi tiết sẽ bị biến thành những sự kiện không thể đối chứng sau vô số lần trả về cuộn băng hồi ức, để đến cuối cùng, cái rõ ràng nhất còn lưu lại trong não là những hình ảnh chẳng hề liên quan.
Cô còn nhớ, lúc ấy có gió thoang thoảng lướt qua cành lá, mang đến âm thanh xào xạc quấn quýt nhất.
Cô còn nhớ, ánh trăng không vẹn toàn dưới mặt hồ gợn sóng. Họ rơi vào một không gian yên tĩnh mà ngọt ngào, giống như chung quanh chẳng có ai, chỉ có con người xa lạ ở phía xa kia đang thả cần câu đêm, dây câu vòng ra thành một đường parabol thoắt ẩn thoắt hiện, chiếc móc bạc với con mồi câu trên ấy cùng lặn xuống đáy nước, làm dấy lên những tiếng vẫy đuôi, thế mới biết con mồi này ngon biết mấy.
Về sau, Hy Âm ghét cái tên từng bị anh giải thích. Bởi vì cũng chính nó khiến cô hiểu rằng, hóa ra khi nỗi đau đi đến cực điểm, cũng sẽ rơi vào khoảng không im lìm, mặc cho con người moi tận tim gan, cũng không tìm kiếm được từ ngữ đủ để hình dung.
Đó lại là bắt đầu từ khi nào? Phải rồi, có lẽ phải tính từ giai đoạn tin đồn kia được lan truyền khắp học viện ngay trước lễ tốt nghiệp, nhân vật chính đương nhiên vẫn là anh, nhưng một nửa còn lại lại chẳng liên can đến vị nữ chính của câu truyện cổ tích trước đó.
Khi bạn cùng phòng kể lại với Hy Âm những gì họ tận mắt chứng kiến trong nhà ăn, cô không có một phản ứng nào, mà chỉ ngơ ngác, bờ môi hé mở, bàn tay đang giấu trong hộc tủ nắm chặt rồi lại buông ra. Bạn bè đều kinh ngạc trước sự bình tĩnh của cô, vài tiếng hét kinh hoàng kêu lên, cả người cô đã ngã xuống ghế như một khúc gỗ bị mất thăng bằng…. Trong lúc hỗn loạn, cô còn cảm nhận được hơi lạnh trên nền nhà, nước mắt lo lắng của bạn cùng phòng, và cơn nhói đau không rõ phát ra từ nơi nào trong lồng ngực. Cô giơ tay về trước, nhưng lại chẳng nắm giữ được gì, cô há to miệng hớp hơi, nhưng không khí lại như dần dần rút khỏi cơ thể cô, ngay cả giãy giụa cũng là vô ích, mọi thứ đều đang rời đi….
May nhờ có bạn bè, cô tỉnh lại trong bệnh viện. Bác sĩ hỏi về bệnh sử của tim cô, bấy giờ mới biết đây là lần đầu tiên cô tái bệnh từ sau khi trưởng thành.
Khi ấy Hy Âm ngẩn người.
Có ai ngờ rằng điển cố của một tên gọi, lại là khởi đầu cho câu chuyện tài tử giai nhân trong môi trường đại học.
Ký ức quá nhiều, đương nhiên không chỉ có thế.
Còn nhớ hình ảnh của chiếc bóng nương tựa vào nhau bên thành hồ, chiếc cằm của anh xát qua mái tóc của cô, đó là lời thỏ thẻ yêu thương nhất của đôi tình nhân: “Hy Âm, em có một cái tên rất hay. Ai cũng bảo vạn vật trên thế gian hễ đi đến cực điểm thì sẽ trở nên mơ hồ khó để nắm giữ, vô hình vượt hơn hữu hình, câu nói này không phải là vô lý. Cũng giống như anh vậy, sau khi gặp được em, anh mới biết khi người xinh đẹp nhất ngồi bên cạnh anh, não của anh trái lại trở nên trống rỗng, tìm không ra một từ ngữ thích hợp để biểu đạt.”
Hy Âm mỉm cười, nhắm mắt tựa như đã say.
Đây là giây phút mà cô muốn ghi nhớ nhất. Song, ký ức quá đẹp, trái lại sẽ trở nên mơ hồ như hư ảo, rất nhiều chi tiết sẽ bị biến thành những sự kiện không thể đối chứng sau vô số lần trả về cuộn băng hồi ức, để đến cuối cùng, cái rõ ràng nhất còn lưu lại trong não là những hình ảnh chẳng hề liên quan.
Cô còn nhớ, lúc ấy có gió thoang thoảng lướt qua cành lá, mang đến âm thanh xào xạc quấn quýt nhất.
Cô còn nhớ, ánh trăng không vẹn toàn dưới mặt hồ gợn sóng. Họ rơi vào một không gian yên tĩnh mà ngọt ngào, giống như chung quanh chẳng có ai, chỉ có con người xa lạ ở phía xa kia đang thả cần câu đêm, dây câu vòng ra thành một đường parabol thoắt ẩn thoắt hiện, chiếc móc bạc với con mồi câu trên ấy cùng lặn xuống đáy nước, làm dấy lên những tiếng vẫy đuôi, thế mới biết con mồi này ngon biết mấy.
Về sau, Hy Âm ghét cái tên từng bị anh giải thích. Bởi vì cũng chính nó khiến cô hiểu rằng, hóa ra khi nỗi đau đi đến cực điểm, cũng sẽ rơi vào khoảng không im lìm, mặc cho con người moi tận tim gan, cũng không tìm kiếm được từ ngữ đủ để hình dung.
Đó lại là bắt đầu từ khi nào? Phải rồi, có lẽ phải tính từ giai đoạn tin đồn kia được lan truyền khắp học viện ngay trước lễ tốt nghiệp, nhân vật chính đương nhiên vẫn là anh, nhưng một nửa còn lại lại chẳng liên can đến vị nữ chính của câu truyện cổ tích trước đó.
Khi bạn cùng phòng kể lại với Hy Âm những gì họ tận mắt chứng kiến trong nhà ăn, cô không có một phản ứng nào, mà chỉ ngơ ngác, bờ môi hé mở, bàn tay đang giấu trong hộc tủ nắm chặt rồi lại buông ra. Bạn bè đều kinh ngạc trước sự bình tĩnh của cô, vài tiếng hét kinh hoàng kêu lên, cả người cô đã ngã xuống ghế như một khúc gỗ bị mất thăng bằng…. Trong lúc hỗn loạn, cô còn cảm nhận được hơi lạnh trên nền nhà, nước mắt lo lắng của bạn cùng phòng, và cơn nhói đau không rõ phát ra từ nơi nào trong lồng ngực. Cô giơ tay về trước, nhưng lại chẳng nắm giữ được gì, cô há to miệng hớp hơi, nhưng không khí lại như dần dần rút khỏi cơ thể cô, ngay cả giãy giụa cũng là vô ích, mọi thứ đều đang rời đi….
May nhờ có bạn bè, cô tỉnh lại trong bệnh viện. Bác sĩ hỏi về bệnh sử của tim cô, bấy giờ mới biết đây là lần đầu tiên cô tái bệnh từ sau khi trưởng thành.
***********************************
EmoticonEmoticon